"Em chỉ thích những người đẹp trai! Đằng nào cũng phải tiếp khách thì sao không tiếp những khách đẹp trai, có phải ưa nhìn hơn không, chứ mấy bác trung niên đáng tuổi bố em, em sợ lắm không dám tiếp!”.
Trong đợt truy quét gái mại dâm của công an thành phố Hà Nội tháng 10 năm 2009, có một cô gái tuổi đời còn rất trẻ, tuy không xinh xắn nhưng cách nói chuyện thì rất gãy gọn, khéo léo! Cô gái ấy tên là Lê Thị Vinh, sinh ngày 26/10/ 1991, tức là khi bị bắt, cô ấy vừa tròn 18 tuổi.
Vinh sinh ra trong một gia đình thuộc diện nghèo của xã Hoàng Liêu, huyện Hoàng Hóa, tỉnh Thanh Hóa. Cả gia đình 7 miệng ăn chỉ trông vào 6 sào ruộng nên gia đình đói quay quắt, thường xuyên sống trong cảnh phải chạy ăn từng bữa. Mấy anh chị em Vinh, đứa nào cũng học hết lớp 3, đứa giỏi lắm thì học hết lớp 5 rồi ở nhà làm ruộng hoặc có việc gì người ta thuê thì làm. Vinh là cô con gái thứ 4, nhan sắc vào loại “được” nhất nhà cũng chỉ học hết lớp 4 rồi ở nhà làm đồng. Theo lời Vinh kể thì hồi ở quê, có rất nhiều người tán tỉnh cô và Vinh đã từng yêu 3 người, người nào cũng vào loại tương đối đẹp trai. Cô bảo tôi: “đã mất công yêu thì phải yêu người đẹp trai chứ chị! Ai mà chẳng muốn đi cạnh người đẹp trai, bạn bè em ở quê đứa nào nhìn thấy người yêu em cũng phải thèm, đứa nào cũng khen em khéo chọn…”.
Người yêu gần nhất của cô trước khi Vinh ra Hà Nội làm gái là một cậu chàng sinh năm 1988, làm nghề cơ khí. Vinh cho biết cậu ấy là người ở làng bên cạnh, quen Vinh trong một lần sinh nhật bạn. Chẳng biết 2 người yêu nhau sét đánh thế nào mà ngay khi lễ sinh nhật kết thúc, hai người đã hẹn hò đi chơi riêng rồi đêm về nhắn tin điện thoại tán tỉnh nhau. Rồi chỉ sau 1 tuần “nhắn tin” và đi chơi, Vinh và cậu bạn ấy đã chính thức yêu nhau. Được thêm một tuần bên nhau nữa thì cậu chàng theo đám bạn vào Sài Gòn làm công trình. Cứ tưởng chuyện tình yêu của đôi bạn trẻ kết thúc ở đó vì xa cách nhưng mẹ của cậu kia liên tục điện cho Vinh hỏi thăm. Hóa ra gia đình cậu bạn kia muốn Vinh nhanh chóng trở thành con dâu của họ.
Vinh kể: “Hôm nào mẹ anh Tư cũng điện cho em bảo là anh ý gọi về giục bố mẹ nhanh chóng mang trầu cau sang nhà em làm lễ ăn hỏi. Em cũng đã nói chuyện đó và được sự đồng ý của bố mẹ em. Theo kế hoạch thì tháng 12 năm nay, em và anh ấy sẽ chính thức trở thành vợ chồng!”. Nghe Vinh nói mà tôi khổng thể hiểu được cô gái trước mặt tôi suy nghĩ gì về đời sống hôn nhân. Như lời cô nói thì tình yêu sét đánh của cô mới diễn ra hồi tháng 9, cô đã đồng ý trở thành vợ, thành con dâu của nhà người ta từ ngày 2/10 thì đến ngày 5/10, cô quyết định khăn gói ra Hà Nội hành nghề mại dâm. Tôi thắc mắc: “em có yêu Tư thật lòng không?!” thì cô thẳng thắn: “em rất yêu anh Tư, không yêu thật lòng thì sao em đồng ý cưới anh ý được. Em đâu có thiếu người yêu!”.
Tôi lại hỏi em đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của Tư khi em làm nghề này chưa? Mặt cô gái tỉnh bơ: “em nghĩ là nếu anh ấy biết sự thật em ra Hà Nội không phải để làm may mà là làm gái, chắc anh ấy sẽ buồn, sẽ mắng em nhưng chắc chắn không bao giờ anh ấy bỏ em! Vì trước khi anh Tư đi làm xa, em đã thú nhận với anh ấy là em không còn con gái nữa, em đã thuộc về người yêu đầu tiên của em khi mới 16 tuổi! Em đã xin lỗi anh ấy rồi”. Khi đó anh ấy đã cười và nói với em: “Không sao đâu em, bây giờ không người con gái nào là còn trinh đâu. Quan điểm của anh là lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ!”. Chính những lời ấy của Tư đã khiến Vinh buồn, cô thấy Tư đã chạm vào lòng tự ái của mình và Tư tỏ ra quá sành sỏi, trải đời. Nhưng sau đó, cả Vinh và Tư đều thống nhất quan điểm với nhau rằng: “nếu có chơi bời, có tán tỉnh hoặc quan hệ với người nọ người kia thì phải bí mật, không được để người kia biết hoặc phát hiện ra!”. Và thế là, Vinh làm thật. Cô bé ra Hà Nội hành nghề mại dâm tự do. Cô bảo em muốn “đi chơi” ở Hà Nội mấy tháng trước khi lấy chồng. Nếu được thì em cố gắng dành dụm tiền lo đám cưới về đỡ đần cho bố mẹ. Và cô gái đã chọn địa bàn đường Giải Phóng để hành nghề bán dâm.
Thông thường, các gái mại dâm sẽ nhóm nhau lại thành một hội để thuê phòng trọ cho rẻ. Nhưng với Vinh thì khác, cô thuê nhà nghỉ để ở và thuê luôn riêng một xe ôm chuyên chở cô đi khách. Cô bảo “em thấy mấy cái nhà trọ đều rất đông người, chật chội và bẩn thỉu. Em kiếm ra tiền, tại sao phải sống khổ sở làm gì!”. Thế là, mỗi ngày ngoài chi tiêu ăn uống, mua sắm, Vinh dành ra 200 nghìn để trả tiền phòng và dành từ 1 đến 200 nghìn nữa trả cho xe ôm riêng của cô! Cô gái này cũng có một sở thích đặc biệt là thích được ở nhiều nhà nghỉ khác nhau, thế nên, mỗi hôm cô lại thuê một nhà nghỉ khác để ở. Tính đến khi bị bắt, cô gái đã thuê và ở được 16 nhà nghỉ cả thảy, đấy là chưa kể, mỗi ngày cô tiếp trung bình 6 khách, mỗi lần tiếp lại ở một nhà nghỉ khác nhau.
Khi tôi thắc mắc em tiêu tiền như thế thì lấy đâu ra tiền dành dụm gửi về quê cho bố mẹ nữa?, cô gái ngẫm nghĩ một lúc rồi thản nhiên: “đấy là tại em bị bắt sớm quá thôi, em mới đi làm được hơn 2 tuần mà, mỗi ngày cũng dành ra được 4- 500 nghìn nhưng tiêu vào ăn uống, mua quần áo hết. Chứ nếu không bị bắt, chắc em sẽ kiếm được nhiều tiền lắm!”. Không hiểu cô gái này định dùng những đồng tiền bán dâm này đỡ đần bố mẹ trong việc tổ chức đám cưới của mình kiểu gì nữa? Khi mà, cô chưa bao giờ có ý định tiết kiệm tiền nghiêm túc như lời cô ấy nói, cô gái chỉ biết sống hưởng thụ cho riêng mình và có thể làm bất cứ điều gì để kiếm ra tiền phục vụ nhu cầu bản thân, kể cả việc phải “làm vợ thiên hạ”.
Điểm đặc biệt nhất ở cô gái này là Vinh chỉ đồng ý tiếp những khách mà cô cho rằng “được”. “Được” ở đây có nghĩa là người khách đó phải tương đối đẹp trai, không được già quá, cũng không được trẻ quá, phải trong độ tuổi thanh niên, dao động khoảng ngoài 20 đến dưới 30 tuổi. Cô gái kể “em chỉ thích những người đẹp trai! Đằng nào cũng phải tiếp khách thì sao không tiếp những khách đẹp trai, có phải ưa nhìn hơn không, chứ mấy bác trung niên đáng tuổi bố em, em sợ lắm không dám tiếp!”.
Hóa ra với cô gái này, nhìn những người đàn ông trung niên đi tìm gái mua vui, cô lại nhớ đến cha mình. Cô bảo “ở nhà, nếu như bố em cũng giống như những người đàn ông kia, có lẽ mẹ em sẽ không chịu được mất. Em thương mẹ em lắm, cả đời mẹ vất vả nuôi chúng em khôn lớn, em không thể làm cái hành động phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế được. Không thể để hình ảnh những người cha trong gia đình bị lệch lạc được!”. Tiếp xúc với cô gái, tôi cứ nghĩ cô đã bị chây lì cảm xúc nhưng không phải thế, cô vẫn còn biết nghĩ đến gia đình, nghĩ về tổ ấm gia đình nơi có những người cha, người mẹ. Cô có thể làm mọi thứ, có thể tiếp ai cũng được, duy nhất khách trung niên thì cô không bao giờ. Bởi cô thấy được hình ảnh những người đàn ông đã có gia đình như bố cô đang làm tổn thương gia đình như thế nào và cô phần nào hiểu được cảm giác đau đớn của những người đàn bà như mẹ cô nếu bố cô cũng đi tìm những cô gái như cô để mua vui!?
Vinh sẵn sàng mua vui cho khách nhưng người khách đó phải “tương đối đẹp trai”! Vinh cũng từng yêu 3 người và sắp sửa lấy chồng, họ cũng đều là những người “tương đối đẹp trai”. Những người đàn ông Vinh yêu và những người đàn ông cô tiếp, tất cả đều có một điểm chung là phải tương đối đẹp trai, ít nhất là theo chuẩn thẩm mỹ của cô! Bởi, theo lời giải thích của cô thì “những người đẹp trai sẽ giúp em có cảm giác vui vẻ hơn!”. Có lẽ, Vinh nằm trong số rất ít gái bán dâm có nguyên tắc lựa chọn khách như vậy. Không phải khách nào cũng được cô gái chọn để “bán dâm”, không phải khách nào muốn “vui vẻ” với cô cũng được Vinh đồng ý! Ai dám khẳng định “khách hàng là thượng đế” chứ!?
Bây giờ, khi ở trong trung tâm phục hồi nhân phẩm, Vinh rất điềm tĩnh, cô không khóc, cũng không yêu cầu được liên lạc về gia đình. Cô bảo: “Em không muốn để cho bố mẹ và họ hàng của mình biết chuyện em đi làm nghề này! Có thể em sẽ là học viên duy nhất của trung tâm không có sự chăm nom của gia đình nhưng em đã nghĩ kĩ rồi, mình làm thì mình chịu, em không có quyền làm bố mẹ em đau lòng! Với lại, nếu báo về gia đình thì gia đình anh Tư sẽ biết chuyện, như thế sẽ xấu hổ lắm. Em cố gắng học một nghề ở trung tâm, 2 năm nữa về quê em sẽ làm lại từ đầu! Anh Tư vẫn chờ em thì tốt, nếu không thì cũng đành chấp nhận thôi chị ạ!”. Hình như, có một điều thiêng liêng nhất mà Vinh không thể làm tổn thương, đó là tình cảm gia đình, là tổ ấm của gia đình mình! Hi vọng, thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý ấy sẽ dẫn lối cho em quay về nẻo thiện!...\